Nối tiếp hành trình “100 CÂU CHUYỆN TRẺ EM VIỆT NAM” với chủ đề “Chuyện kể của con” của anh chàng Đinh Chí Trung, tuần này chúng ta sẽ di chuyển đển Phú Quốc để ngắm nhìn những hình ảnh về câu chuyện của cô bé Ngà 9 tuổi, sống ở bãi rác, với khát khao được đến lớp để đi học.
Cô bé này để lại cho tôi rất nhiều cảm xúc, bởi vì phải nhờ rất nhiều vào duyên số tôi mới gặp được em. Vào giữa tháng 5, tôi thực hiện chuyến đi đến Phú Quốc để tìm kiếm nhân vật của mình. Trong đầu đã xác định sẽ tìm nhân vật là một đứa trẻ của gia đình ngư dân, vì khi nghĩ đến hòn đảo xinh đẹp này, người ta sẽ liên tưởng ngay đến những thứ liên quan về biển cả. Nhưng sự thật thì đến ngày tìm kiếm thứ 2 trên đảo, tôi rơi vào trạng thái tuyệt vọng vì không tìm được nhân vật tôi mong muốn, tôi đã len lỏi tất cả những làng chài mà mình được giới thiệu, đi gần hết những con đường chính bao quanh đảo những vẫn không thu được kết quả nào. Những đứa trẻ ở đây từ lâu không phải đi biển nữa, công việc đánh bắt quá nặng nề và chỉ thích hợp với người lớn.
Trong cảm xúc tuyệt vọng, tôi dừng lại trên đường kiểm tra lại hành lý và quyết định di chuyển về một khách sạn khác ở gần trung tâm hơn. Lúc đó có 2 cô bé tiến về phía tôi, trên mình nhể nhại mồ hôi, một trong 2 cô bé tên là Ngà, em rụt rè xin tôi quá giang về nhà. Tất nhiên là tôi đồng ý ngay, tôi rất vui vì điều đó, vả lại hướng nhà của cô bé cũng khá tiện đường. Nhưng khi đến nơi thì tôi thật sự ngỡ ngàng, đó chính xác là một cái chòi xiêu vẹo nằm trong bải rác khổng lồ.
Dù mới gặp nhưng cô bé rất quý mến tôi. Tôi được em mời vào nhà, cô bé rất chu đáo và liên tục hỏi tôi có khác nước không, sau đó em đem tất cả đồ chơi ra khoe với tôi.
Ngà năm nay 9 tuổi nhưng vẫn chưa được đi học do đã bị lạc mất giấy khai sinh, trong khi hoàn cảnh gia đình em cũng quá khó khăn. Trong những câu chuyện em kể, tôi cảm nhận được cô bé khát khao được đến lớp.
Đây là con búp bê mà Ngà yêu thích nhất, em gọi tên nó là Elsa. Trong nó khá cũ và có nhiều vết bẩn, bởi vì cũng giống nhưng những món đồ chơi khác, nó được Ngà thu nhặt từ bải rác. Tất cả những món đồ chơi phế liệu này đều được em trân trọng và giữ gìn cẩn thận, em tỏ ra rất hạnh phúc khi khoe với tôi những món đồ chơi của mình.
Túi đựng đồ trang điểm của Ngà, mọi thứ đều nhặt được từ bải rác.
Đây là giống có nổi tiếng, chó Phú Quốc, nhưng trông nó quá gầy gò và tội nghiệp.
Đây là cô bạn đi cùng với Ngà khi đến quá giang xe của tôi. Nhà cô bé kia ở gần nơi thu mua phế liệu, cách nhà Ngà hơn 1 cây số. 2 cô bé đang chơi đùa cùng chó con.
Tuy còn nhỏ tuổi nhưng Ngà đã biết phụ mẹ làm những việc vặt trong gia đình. Em còn biết phụ mẹ phân loại phế liệu.
Xung quanh nhà, khắp nơi đều rất nhiều ruồi, chúng chỉ biến mất khi trời tối.
Ngà trong căn nhà bé nhỏ của gia đình. Tuy nền nhà chỉ được lót bằng một tấm bìa carton nhưng khi vào đây mọi người đều phải bỏ dép ở ngoài như bao ngôi nhà khác. Ngà nói mẹ em đã căn dặn như vậy, phải giữ cho nhà luôn sạch sẽ.
Toàn cảnh khu đất nơi gia đình Ngà đang sống.
Buổi chiều, khi trời đã bớt nắng Ngà đưa tôi ra bải rác. Em kể với tôi về những con giòi, chúng có thể lớn lên và cất cánh trở thành ruồi, em có thể tìm thấy chúng trong bụng của những con ruồi lớn nữa.
Mùi ở đây rất khó chịu, tôi thật sự không thể nán lại đây lâu được.
Tôi hỏi Ngà “Con có thấy buồn khi sống ở đây không” Nhưng cô bé lại làm tôi bật cười khi em đáp lại một cách ngô nghê:
– Dạ cũng hơi vui!
Buổi chiều Ba mẹ của Ngà đi làm về, cả nhà quay quần bên một khu đất trống. Ba và mẹ của Ngà từ An Giang đến đây lập nghiệp từ 20 năm trước, tuy nhiên đến nay họ vẫn phải sống trong ngội nhà tạm trên đảo.
Cuộc sống ở bải rác không có điện lẫn nước sạch, tuy nhiên gia đình của Ngà đã quen với điều đó.
Ba của Ngà bên ly rượu và điếu thuốc lá.
Hôm nay chiếc bình ác quy bị hư, mẹ của Ngà phải gom rác lại đốt để có thêm ánh sáng.
Nhìn Ngà tựa vào vai ba, tôi nhận thấy em đang hạnh phúc trong ngôi nhà của mình. Chỉ là hạnh phúc đó bị giới hạn trong cuộc sống khó khăn, một đứa trẻ 9 tuổi chưa thể đòi hỏi những thứ tốt hơn mà nó chưa từng nhìn thấy. Bên con gái, ba của Ngà đang suy tư về điều gì đó, tối nay ông uống khá nhiều nên có vẻ hơi mệt. Mọi thứ im ắng giữa bốn bề hoan vu, ngôi nhà bé nhỏ càng trở nên nhỏ bé.
Dự án ảnh “100 câu chuyện trẻ em Việt Nam” kể về cuộc sống của những nhân vật trẻ em khắp nơi trên đất nước. Đó không phải là những bức ảnh đơn lẻ lưu lại một vài khoảnh khắc, mà là những câu chuyện về những đứa trẻ cụ thể. Vì vậy để thực hiện nó phải nhờ rất nhiều vào duyên số để gặp được các em, làm quen và trở nên thân thiết, quấn quýt với từng em ít nhất một ngày trời để biết cuộc sống thường nhật của các em ấy diễn ra như thế nào, có những lúc để hoàn thành một album ảnh, phải lui tới chỗ của các em đôi ba lần. Cũng có những chuyến đi không gặt hái được kết quả nào cả, và cũng có những chuyến đi tưởng chừng rơi vào tuyệt vọng thì bỗng vỡ òa vì tìm được nhân vật của mình như duyên số. Mỗi con trẻ là một câu chuyện, một cuộc sống với những niềm vui và cả “suy tư” rất riêng trong chính nếp sống thường ngày mà con được ban cho. Và tuổi thơ là nơi phản xạ tương lai của tuổi trưởng thành, khi chúng ta không còn bé thì ký ức tuổi thơ sẽ vẫn sống động và ảnh hưởng suốt cả đời người… Dự án là một cách bày tỏ yêu thương và tôn trọng thế giới của con, giúp con có được tuổi thơ xứng đáng nhất và cuộc đời đẹp nhất. Cùng ủng hộ dự án “100 câu chuyện trẻ em Việt Nam ” tại trang cá nhân của bạn Đinh Chí Trung ở đây nhé! |